[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Đi sâu vào bên trong một chút nữa, bên trái có một giá sách, ở trên có từng ngăn đựng hồ sơ màu xanh lam, có mấy kẹp sách đứng nằm không theo trật tự nào đủ màu sắc, nhìn xuống ngăn ở giữa có vài quyển sách đủ mọi ngôn ngữ, nhiều nhất là tiếng Anh. Giữa phòng có một bàn làm việc rất lớn, ở trên giấy tờ công văn trải đều ra, bộ máy tính cũng chiếm một góc của bàn gỗ bóng. Mà Shinichi, luôn ngồi làm việc sau đấy.
  • Còn bên phải, là một ô cửa kính luôn có mành che, ở trên tầng cao nhất, nắng gió cũng phủ đậm đà, vậy mà Ran không thấy rèm kéo lên bao giờ. Như hôm qua khi cô đi vào, nắng cũng phải len lỏi qua mành treo, mới có thể chiếu được đến người anh.
  • Phòng tổng giám đốc rộng rãi, nhưng anh che bớt ánh sáng, nên khi nào cũng có vẻ hơi thiếu sáng. Có lẽ đây là một thói quen nhỏ của anh. Anh không thích ánh sáng, câu này trợ lí nào đó đã gạch chân trong sổ nhỏ thì phải.
  • Ran tiếp xúc với anh ngày đầu tiên, mới thấy tổng giám đốc thật ra chẳng có yêu cầu gì nhiều. Cả sáng anh chỉ tiếp hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, nhưng anh có vẻ không kiên nhẫn mấy với những cuộc gọi. Ran rót thêm trà cho anh, bất cứ những dãy số gì hiện lên, cô đều ghi chú lại cả. Shinichi nghe điện thoại xong, lơ đãng hỏi cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Buổi chiều hai giờ có gì?
  • Ran đáng lẽ phải lóng ngóng, nhưng cô chỉ đáp.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Hai cuộc họp, cách nhau mười phút. Đã lên lịch hẹn, đến giờ tôi sẽ báo anh xuống.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Lát nữa nhắc tôi
  • Ran gật đầu, viết hết yêu cầu của anh vào quyển sổ nhỏ của mình. Shinichi có trí nhớ rất tốt, không biết anh xử lý những cuộc gọi nọ thế nào, nhưng anh chưa từng lầm một thứ gì. Đây là điều cô rút ra được khi nghe anh gọi điện hơn ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn nhớ đầy đủ nội dung.
  • Ran trong suốt quá trình đó đều ghi chú lại, tập trung để nhớ hết dãy số. Đến khi cô viết xong ngẩng đầu, đã thấy anh nhìn mình.
  • Shinichi cứ nhìn cô như thế, nhưng trong mắt anh có vẻ tìm tòi. Ran không rõ anh đang muốn gì, nhưng cô cũng chẳng giỏi đoán ý người khác, cô chỉ để anh đánh giá như vậy. Shinichi nhìn cô một lúc, hình như bây giờ mới thật sự nhớ đến cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Cô tên là Ran Mouri đúng không?
  • Ran gật đầu. Một trợ lý nào đó từng viết vào sổ con, chỉ cần tổng giám đốc nhớ được tên, đã là một nửa thành công. Ran không biết khi người ấy viết những dòng này có ý gì, nhưng tổng giám đốc rõ ràng là một người có trí nhớ rất tốt, sao lại không nhớ được tên của trợ lý? Các con số nghìn tỷ anh còn nhớ không sai một dấu chấm phẩy mà.
  • Ran nghĩ những chuyện này xong, rồi lại thấy người trước mặt chớp mắt. Cô không biết có phải nhìn nhầm không, mà có vẻ anh hơi cứng người quay đầu đi. Rồi sau đó điện thoại reo, anh lại tiếp tục nhấc máy nghe.
  • Ran cảm thấy mình nên giữ yên lặng cho anh, nên cầm laptop ngồi cạnh. Bàn thư ký bên ngoài, nhưng mới mấy ngày đầu, cô cho rằng nên tìm hiểu boss mình nhiều hơn. Vậy thì khi anh cần gì cô đều có mặt để giúp anh cả.
  • Mức lương ở đây rất khá, hơn những gì Ran mong đợi rất nhiều, nên cô càng cố gắng để ở lại mới phải.
  • Ran là người suy nghĩ đơn giản, hầu hết thời gian cô chẳng nghĩ lung tung, thành ra trong phòng đã yên lặng, cả hai ở cùng nhau càng im lặng hơn. Chỉ có tiếng lạch cạch của bàn phím là hết.
  • Mà tổng giám đốc có vẻ là người không thích chuyện trò, ít ra thì sáng giờ anh chỉ nói với cô vài câu. Còn hầu hết thời gian anh dùng để gọi điện, ký công văn, và duyệt một vài biên bản họp.
  • Công ty lớn họp hành rất nhiều, Ran nhắc anh giờ đi họp, nhưng chưa kịp nhắc anh đã đứng dậy rồi. Hai giờ họp, anh đến không sai một giây. Tổng giám đốc còn là người có nguyên tắc về giờ giấc đến mức hà khắc…
  • Ran quay lại bàn làm việc chờ anh quay về, thì nghe thấy số nội bộ gọi lên. Công việc trợ lý nói ít chẳng ít, nói nhiều chẳng nhiều. Việc cô cần là giúp đỡ tổng giám đốc những chuyện nhỏ, ví dụ như chăm sóc anh, nhắc nhở anh ăn đúng giờ. Đến những việc như báo giờ cho anh đi họp, nhắc anh trả lời email. Mà những công việc này, các trợ lý trước đều gạch ý. Đây là những việc mà cô sẽ làm trước, sau đó mới đến anh.
  • Vì vậy, cả chiều Ran để anh họp, còn mình ngồi lọc hết email cho anh. Email của anh riêng, công ty riêng. Nhưng hầu hết email đều gửi vào hòm thư công ty, những email quan trọng được gửi thẳng lên mail chung trợ lý. Ran mới đi làm một ngày, nhưng trong máy tính đã phải add vào hơn mấy group lớn nhỏ, bên trong đều có anh làm quản trị. Mà sau này, các quyết định lớn nhỏ gì cô đều sẽ thông báo trong group này.
  • Cả chiều họp, sắp hết giờ họp cô mới đứng dậy vươn vai đi đón tổng giám đốc. Buổi tối anh có tiệc xã giao, nên cô cần gọi xe để anh về nhà thay đồ. Tuy trong văn phòng tổng giám đốc có phòng thay đồ, nhưng anh không dùng bao giờ.
  • Ran giúp anh dọn đồ, đi xuống đã thấy anh ra ngoài. Trong phòng có vẻ vừa họp xong vẫn còn hơi nặng nề, khi anh ra ngoài nhìn thấy Ran thì gật đầu với cô.
  • Tổng giám đốc chỉ nói nhiều khi có điện thoại, còn cả buổi kiệm lời đến mức đáng thương. Ran nhớ nếu có câu nào anh nói riêng cô, thì có lẽ chỉ có hai câu.
  • Thêm trà giúp tôi, cảm ơn.
  • À, nếu tính thêm câu sáng mai đến sớm pha trà giúp tôi, thì là hai câu. Hình như tổng giám đốc đưa yêu cầu, chẳng cần biết người khác có làm được hay không.
  • Ran không có phàn nàn gì, lúc cô tiễn anh về nhà rồi quyết định sáng mai sẽ đến công ty sớm. Chỉ là khi anh lên xe rồi, Shinichi đưa cô màn hình điện thoại, trên đó là mã QR để kết bạn. Ran ngoan ngoãn quét, chưa rời khỏi công ty đã thấy tin nhắn từ tổng giám đốc.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tôi thích trà Phổ Nhĩ.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    ...
  • Thật trùng hợp, cô cũng thích Phổ Nhĩ. Vậy là chúng ta có điểm chung rồi.
14
Chương 14